Hai ngày lễ phụ nữ nhưng bất bình đẳng lại cao?

07/03/2014
Nêu ý kiến về ngày 8/3, chị Mai Hoa (Hà Nội) cho rằng, không chỉ ngày 8/3 mà dường như những ngày lễ kỷ niệm nào ở ta cũng đều hình thức và sáo rỗng. Trong khi chúng ta có đến 2 ngày kỷ niệm phụ nữ nhưng để chuyển tải được ý nghĩa về sự bình đẳng giới lại chưa làm được.

Bất bình đẳng nặng nề nhất đó là tình trạng phụ nữ được coi là “phái yếu” chân yếu tay mềm nhưng lại làm việc nhiều hơn nam giới. Kết quả một cuộc điều tra xã hội học cho thấy sự bất bình đẳng giới ở Việt Nam vẫn còn diễn ra khá nặng nề. Điển hình là thời gian làm việc trung bình của phụ nữ từ 14 – 16 tiếng/ngày trong khi nam giới chỉ từ 8 – 9 tiếng/ngày. Thời gian làm việc của phụ nữ miền núi còn nhiều hơn 16 tiếng/ngày.

 

Vấn đề là trong quãng thời gian dài dằng dặc lao động mỗi ngày đó, số thời gian lao động cho gia đình như đi chợ, nấu cơm, quét nhà, rửa bát, chăm sóc con cái, chăm sóc cha mẹ già…dường như được ấn định cho phụ nữ. Các nhà xã hội học gọi đó là lao động không được tính công (không được trả lương).

Điều tra của Liên Hiệp Quốc năm 1995 cho thấy lao động không được tính công của phụ nữ  trên toàn cầu lên đến 11 tỷ tỷ USD.

Định kiến giới “phụ nữ thì phải làm việc nhà”, hay “việc nhà không phải của đàn ông” đã vô hình trung đè nặng lên vai người phụ nữ hàng nghìn năm nay. Mặc dù lịch sử phong trào đấu tranh giành quyền bình đẳng cho phụ nữ đã đạt được những thành quả đáng kể về mặt pháp luật nhưng sự bất bình đẳng trong đời sống vẫn đang diễn ra khá nặng nề. Đó là định kiến về vai trò giới, định kiến về vai trò “ông chủ” phân chia quyền lực trong gia đình, là vấn nạn bạo lực với phụ nữ…

Không thể nói rằng xã hội chúng ta đang văn mình, đang bình đẳng khi mà phụ nữ phải việc nhiều hơn nam giới, khi mà lao động của phụ nữ lại không được tính công, khi có đến 34 % phụ nữ  ở Việt Nam cũng như trên toàn thế giới đang bị chính người chồng của mình  bạo lực.

Ngày 8/3 là ngày kỷ niệm lịch sử đấu tranh giành quyền bình đẳng trong công việc, trong pháp luật và trong mọi mặt đời sống của phụ nữ trên toàn cầu. Kỷ niệm là một hình thức để tưởng nhớ, để vinh danh và quan trọng hơn là biến cái ước mơ bình đẳng, hòa bình, hạnh phúc đó trở thành hiện thực của đời sống. Sự công bằng  đó là mỗi phút, mỗi giây, là 365 ngày mỗi năm… chứ không chỉ có mỗi một ngày 8/3!

 

Hiện nay ở ta đang có hai lễ kỷ niệm ngày phụ nữ là 20/10 và 8/3 nhưng cả hai ngày lễ này đều mang nặng hình thức mà không có ý nghĩa thiết thực trong đời sống. Theo tôi nên bỏ đi một ngày. Vì một thì thành "thiêng" chứ hai sẽ trở nên nhạt và nhàm chán.

 

Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia, Ngày Quốc tế Phụ nữ hay còn gọi là Ngày Liên Hiệp Quốc vì Nữ quyền và Hòa bình Quốc tế được Liên Hiệp Quốc chính thức hóa vào năm1977. Trong một thế kỷ qua, người phụ nữ đã giành được sự bình đẳng trước pháp luật trong hầu hết các lĩnh vực và ở hầu hết các nước trên thế giới. Tuy thế, hiện nay phụ nữ vẫn không ngừng tranh đấu vì quyền bình đẳng với nam giới. Vì thế ngày Quốc tế Phụ nữ là thành quả đấu tranh lâu dài và lặng lẽ của hàng triệu phụ nữ trên thế giới.

Trước đây do tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên phận làm nữ chịu nhiều thiệt thòi nhất hàng thế kỷ. Lịch sử đấu tranh mới chỉ bắt đầu từ thời kỳ Hy Lạp cổ đại, Lysistrata cuộc tranh đấu chống lại nam giới để chấm dứt chiến tranh. Lịch sử của ngày Quốc tế Phụ nữ bắt đầu từ năm 1857 đến 1911. Nữ công nhân ngày Quốc tế phụ nữ biểu tình tại Sydney, tháng 3 năm 1975.

Ngày 8 tháng 3 năm 1857, các công nhân ngành dệt chống lại những điều kiện làm việc khó khăn và tồi tàn của họ tại Thành phố New York: 12 giờ làm việc một ngày. Hai năm sau, cũng trong tháng 3, các nữ công nhân Hoa Kỳ trong hãng dệt thành lập công đoàn (syndicat) đầu tiên đã được bảo vệ và giành được một số quyền lợi.

50 năm sau, ngày 8 tháng 3 năm 1908, 15.000 phụ nữ diễn hành trên các đường phố New York để đòi được giảm giờ làm việc, lương cao hơn và hủy bỏ việc bắt trẻ con làm việc. Khẩu hiệu của họ là "Bánh mì và Hoa hồng" (Bread and Roses) Bánh mì tượng trưng cho bảo đảm kinh tế gia đình, hoa hồng tượng trưng cho đời sống tốt đẹp hơn. Sau đó, Đảng Xã hội Hoa Kỳ tuyên bố Ngày Quốc tế Phụ nữ là ngày 28 tháng 2 năm 1909.

Trong Hội nghị phụ nữ do Quốc tế thứ II (Quốc tế Xã hội chủ nghĩa) tổ chức ngày 8 tháng 3 năm 1910, 100 đại biểu phụ nữ thuộc 17 nước đòi quyền bầu cử cho phụ nữ. Chủ tịch là Clara Zetkin, phụ nữ Đức, đã đề nghị chọn một ngày quốc tế phụ nữ để nhớ ơn những phụ nữ đã đấu tranh trên toàn thế giới. Hội nghị đã chọn ngày 8 tháng 3 làm Ngày Quốc tế Phụ nữ

Theo giadinh.net

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video