Chuyện của bác gà trống

10/11/2004
Sớm nào bác trống đầu đàn, bậc bô lão đáng kính của cả mấy đàn gà ở xóm núi lơ thơ vài nóc nhà cũng cất tiếng: "Sắp sáng rồi!... Chào bác!...".

Trong không gian gần như hoàn toàn yên tĩnh, tiếng bác trống lanh lảnh bay qua thung lũng rộng, vọng tới xóm núi heo hút bên kia. Chỉ lát sau, tiếng một bác trống khác ở phía ấy cũng vọng về bên này: "Chào bác!... Chào bác!..."

 

Từ bé, choai đã nghe thấy những tiếng đối đáp quen thuộc ấy. Một lần, chú hỏi bác trống đầu đàn:

 

- Bác với bên kia đã gặp nhau bao giờ chưa ạ?

 

- Chưa. Bên này, bên ấy xa nhau một tầm tiếng gáy, gặp sao được hả cháu.

 

- Thế vì sao hai bác quen nhau?

 

- Hai bác quen nhau chỉ qua những tiếng chào hỏi gần 2 năm nay.

 

Lạ nhỉ, không biết mặt nhau, không gặp nhau bao giờ nhưng cứ chào hỏi. Dù qua không gian, cũng thành quen thân. Sớm kia, bác trống đầu đàn gáy:

 

- Sắp sáng rồi!... Chào bác!...

 

Lúc lâu mới thấy tiếng đáp vọng sang:

 

- Chào bác!... Chào bác!...

 

Không phải tiếng gáy quen thuộc mọi khi. Bác trống liền hỏi:

 

- Ai đấy?...

 

- Cháu ạ!... Bố cháu ốm rồi, không trả lời bác được!...

 

Tối đó, bác trống đầu đàn hầu như không ngủ vì lo cho bạn. Sớm hôm sau, bác sốt ruột cất cao tiếng gáy:

 

- Chào bác!... Bác khoẻ chưa vậy!...

 

Im lặng hồi lâu, tiếng bên kia vọng tới:

 

- Bố cháu... mất... rồi!

 

Bác trống lặng đi một lát lâu mới cất giọng nghẹn ngào:

 

- Bác chia buồn!... Chia buồn!...

 

Suốt cả ngày hôm ấy, choai thấy bác trống đầu đàn buồn ngẩn ngơ. Bác nhớ thương người bạn già chưa một lần gặp mặt đã từ giã cõi đời.

 

Nguyễn Đình Quảng

TÂM ĐIỂM

CÁC ĐỀ ÁN

Video