"Siêu lợi nhuận đen": Vũ khí, ma túy, và..."buôn người"
Tính đến giữa thập niên 90 thế kỷ XX,
Trăm nghe không bằng một thấy
Ngày nay rất ít người ở
Stella Rotaru và các đồng sự của bà đi vận động khắp đất nước, dán các số điện thoại nóng và tổ chức các buổi hòa nhạc vận động khắp các làng. Tổ chức di cư quốc tế (IOM) đã chiếu phim “Lilya 4-Ever” tại các trường trung học trên khắp Moldavia, bộ phim được sản xuất năm 2002 nói về việc buôn bán một cô gái trẻ từ một vùng đất khô cằn sang làm gái mại dâm ở Thụy Điển, . Dựa theo câu chuyện có thật và kết thúc bằng hành động tự tử của cô gái, bộ phim cũng được chiếu trên truyền hình quốc gia.
Tuy nhiên, tác động phản tuyên truyền – những hình ảnh truyền thông hấp dẫn về đời sống ở nước ngoài, kể cả những bằng chứng khắc nghiệt về sự giàu có có được ở nơi đó nữa – luôn luôn có tác động mạnh hơn.
Tiền kiều hối của những người di cư có thể được gửi qua các văn phòng của Western Union mọc khắp nơi ở đất nước này, được Ngân hàng thế giới ước tính đạt khoảng hơn một tỷ đôla
hàng năm, tạo ra một lối tiêu dùng mà, theo tiêu chuẩn địa phương, rất “đáng giật mình”. Người hàng xóm của ta đột nhiên mua một chiếc xe hơi, một ngôi nhà lớn, ăn ngon hơn, quần áo đẹp hơn. Động lực hấp dẫn di cư đặc biệt mạnh đối với những người trẻ tuổi, và đối với cả những bậc cha mẹ đang phải vật lộn để nuôi nấng con cái.
Ngay cả những người thuộc nhóm có nguy cơ cao nhất – những phụ nữ trẻ nghèo – cũng thường coi việc buôn người như điều gì đó xảy ra với ai đó, chứ không phải với họ. Trong những cuộc khảo sát, phần lớn người
Và hầu hết những người ra nước ngoài thực ra cũng đến được cái nơi mà họ trả tiền để đến, và tìm được việc làm, dù tốt dù xấu. Theo một ước tính, được IOM chấp nhận, khoảng 1-2% số người Moldavia có thể tình cờ nhận thấy mình là nạn nhân của hoạt động buôn người vào một thời điểm nào đó.
Cùng với cái nghèo đói cùng cực và một gia đình không hạnh phúc – những điều kiện cần và đủ - thì “nguồn” nạn nhân của hoạt động buôn người ra khỏi Moldavia có thể không bao giờ cạn.
Phản bội
Theo Liên Hợp Quốc, hoạt động buôn người đứng thứ ba về hoạt động tội phạm sinh lợi nhiều nhất trên thế giới, sau buôn vũ khí và ma túy. Lợi nhuận hàng năm được đoán chừng đạt hàng chục tỷ đôla. Trên quy mô này, buôn người đòi hỏi phải có các mạng lưới xuyên quốc gia rộng lớn. Nhưng nhiều trong số tay đánh lẻ, đặc biệt là ở khâu lôi kéo người, là những kẻ nghiệp dư, kẻ cơ hội và thậm chí là các nạn nhân trước kia.
Một tên trùm mafia ở Kiev có thể sống nhờ việc bớt xén những khoản thu được từ việc bóc lột bạn, nhưng địa ngục của bạn rất có thể được bắt đầu, nếu bạn là người Moldavia, với sự phản bội của một người bạn hay một người họ hàng muốn kiếm một khoản hoa hồng. Bạn thậm chí có thể bị người thân bán vào nhà chứa.
“Tôi muốn có tiền, và tôi đã bị lừa”,
Lena
Trước đó đã có sáu phụ nữ
Rốt cuộc cô đã phải sống 5 năm ở
Nhưng sau đó cô lại bị bắt trong một đợt truy quét của cảnh sát vì không có giấy tờ trong người. Lúc đó cô đã có thai được ba tháng. Vấn đề còn tồi tệ hơn nữa khi cảnh sát ghi cô vào sổ như một người Kazachstan, bởi vì một nhóm phụ nữ bị bắt trong đợt truy quét đó là người Kazachstan. Trong thời gian đó, cô sinh con trong tù. Salim không bao giờ đến thăm cô, không bao giờ nhìn thấy mặt con trai mình.
Giờ đây cô đang sống với bà nội và con trai vừa lên ba tuổi của mình ở một ngôi làng, và đang kiếm việc làm. Cô vẫn chưa nghe được tin gì từ Salim. Cô nói: “Tôi đã hết hy vọng”. Cô kể rằng mình đã nhận được sự giúp đỡ từ một nhà tâm lý học tại một trung tâm phụ nữ do Mỹ tài trợ.
Cô nghĩ rằng gã bạn trai cũ đã bán cô cho những kẻ buôn người vẫn quanh quẩn đâu đây, nhưng cô không quan tâm đến việc gửi đơn kiện hắn ta. Giờ cô đã 24 tuổi, và có một đứa trẻ để nuôi nấng.
Còn sống sót được là tốt lắm rồi!
Khi những nạn nhân của hoạt động buôn người được gửi hồi hương, thường có một quyết định cần phải được đưa ra về việc liệu có nên buộc những tội danh hình sự chống lại những kẻ đã bóc lột họ hay không. Làm vậy có thể rất nguy hiểm. Nhưng trước hết Rotaru cần biết liệu liệu để cho những phụ nữ này về nhà thậm chí có an toàn hay không?
Cuộc khảo sát của La Strada nhận thấy rằng đại đa số phụ nữ
Rất ít nạn nhân có ý định sẵn sàng đấu tranh. Theo Rotaru và các đồng sự của bà, nhiều người dường như đã suy kiệt khả năng đấu tranh. Đánh đập, cưỡng hiếp và tra tấn là những thủ đoạn phổ biến mà bọn ma cô dùng để kiểm soát lao động, và, cùng với những lời đe dọa làm hại gia đình, người thân và con cái họ, và thủ vđọan của chúng thường có tác dụng đúng như mong muốn.
Đó có thể là lý do tại sao Rotaru hiểu được nỗi vui mừng đến xót xa của một cô gái trẻ vị thành niên từ một ngôi làng ở miền bắc
Rotaru nhớ lại: “Cô ấy trước đó đã từng làm việc tại một cái chợ ở Ucraina. Cô ấy là một trong số những cô gái nông thôn biết cách tìm đường ra thế giới”. Tại Barain, cô gái này bị buộc phải làm gái mại dâm và sau đó được chở đến Istanbul, nơi cô tình cơ nghe lỏm được câu chuyện của những kẻ đang thương lượng để bán lại cô. Đêm đó, cô đánh thuốc mê tên ma cô và tẩu thoát với số tiền 150 USD. Số tiền này đủ để cô đi phà đến
Cô gái này 17 tuổi, tóc đen, người nhỏ bé. Cô ở một đêm tại trung tâm điều trị Chisinau, nhưng không muốn làm việc với cơ quan thực thi pháp luật. Rotaru nói: “Cô ấy nói với chúng tôi là cô sẽ tự mình đối phó với kẻ đã lừa cô. Cô ấy nói ‘Tôi biết phải tìm bà ta bằng cách nào. Tôi sẽ đánh bà ta’. Đó là một phản ứng khác thường với sự trải nghiệm đau buồn này. Tôi thích cô ấy”.
(Còn nữa)