Gần đây, ba đưa cô Lan về nhà. Cô Lan làm cùng cơ quan ba, cô rất thích ca hát, hay nói cười và hay mặc áo màu đỏ.
Khi ba dẫn cô về nhiều hơn, Bon thấy ông nội hay thở dài, ông ôm Bon vào lòng và dỗ dành Bon ngủ mỗi khi ba và cô Lan có công chuyện cần làm việc riêng trong phòng của ba. Có hôm, ba bảo, công việc nhiều nên cô phải ở lại làm việc cả đêm. Những hôm như thế, Bon được sang ngủ cùng ông nội. Bon lấy làm sung sướng lắm vì Bon rất thích được ngủ cùng ông, được nghe ông kể cho nghe những câu chuyện cổ tích với bao chàng hoàng tử dũng cảm cứu nàng công chúa xinh đẹp.
Nhưng ông không vui vì chuyện cô Lan ở lại. Có lần, Bon nghe ông và ba nói to, ông bảo: cô Lan không nên ngủ lại. Ba giận dữ với ông: Con cho chuyện đó là bình thường, mẹ cu Bon mất cũng đã lâu rồi, con không thể đơn chiếc mãi…
Bon nghe không hiểu mấy nhưng biết rằng, hình như cô Lan đang thay thế mẹ Bon ở trong nhà.
Chuyện ba chơi thân với cô Lan không ảnh hưởng nhiều đến Bon nhưng chuyện ông nội và ba thường xuyên to tiếng với nhau lại làm Bon buồn. Bon rất sợ khi ông nội lặng lẽ bỏ cơm lên phòng nằm, còn ba thì bỏ đi uống rượu, mình Bon bơ vơ không ai chăm sóc.
Bon chỉ muốn ngôi nhà của Bon lúc nào cũng nhiều tình thương yêu như ngày trước, khi Bon đã không còn mẹ nhưng vẫn nhận đủ đầy sự yêu thương, chăm sóc của ông và ba. Tâm trí non nớt của Bon nhận ra một điều, cô Lan xuất hiện đã làm thay đổi cuộc sống của cả nhà Bon, tự nhiên Bon thấy ghét cô Lan quá.
Cô Lan đến nhà ngày một nhiều hơn.
Một lần, ông nội bỗng ôm Bon vào lòng và bảo: Ông sắp phải xa Bon rồi, ông đi xa nên không thể ở đây với Bon được nữa.
Bon hốt hoảng chạy lại hỏi ba: Sao ông lại đi xa hả ba? Ông đi đâu mà không ở cùng con nữa?
Ba ấp úng mãi, hồi lâu sau ba nói: Ông đi nghỉ con ạ, ba đưa ông đi an dưỡng. An dưỡng cũng giống như là ba cho Bon đi nghỉ mát ấy. Ông già rồi, cần được nghỉ ngơi, chăm sóc, ba thì bận việc mà Bon còn nhỏ, không chăm ông được.
Bon hỏi ông: Ông đi an dưỡng mấy ngày rồi về với con?
Ông cũng ấp úng như ba, mãi mới trả lời: Ông đi nghỉ dài ngày lắm, Bon ở nhà ngoan ngoãn nhé, khi nào ông về ông mua nhiều đồ chơi cho con.
Bon khóc òa, giẫy đành đạch: Con không nghe, con không nghe. Con không muốn ông đi an dưỡng, con muốn ông ở nhà với con…
Nhưng Bon khóc cũng không làm thay đổi được quyết định của ông và ba.
Sáng chủ nhật, Bon nghe ba nói với ông: Ông thu xếp hành lý, ngày mốt con đưa ông đi.
Ông im lặng.
Tối đó, cô Lan đến nhà, cô vẫn tươi cười và hát rất to khi làm bếp. Cô không nhận thấy cả ông và Bon đều buồn rười rượi. Ông ăn xong trước nhất rồi kêu mệt và bảo Bon đưa ông lên phòng nghỉ. Bon ngoan ngoãn dắt ông lên, đưa ông vào giường nằm xong mới xuống nhà ăn nốt bát cơm còn dở.
Khi xuống đến lưng chừng, Bon nghe tiếng cô Lan hỏi ba:
-Ngày mốt ông đi hả anh?
Ba trả lời: Ừ
-Anh đưa ông đi à?
-Ừ, anh đón taxi rồi đưa ông đến đó.
-Gì cơ? Đi taxi á? Giọng cô Lan đầy ngạc nhiên.
-Đúng rồi, anh đón taxi đưa ông đi.
-Anh hoang phí thế, từ đây đến trại dưỡng lão chỉ cách mấy chục cây số, bắt vài tuyến xe buýt là đến nơi, làm gì phải đi taxi, tốn tiền lắm.
-Nhưng ông già rồi, lại còn đau chân nữa, anh đưa ông đi bằng taxi cho tiện.
-Không thế được, chúng ta còn phải lo biết bao nhiêu thứ tiền. Ông vào trại dưỡng lão thì mỗi tháng chúng ta cũng phải đóng tiền nuôi ông chứ người ta có nuôi không công đâu. Anh không tiết kiệm thì lấy đâu tiền trang trải- tiếng cô Lan bực tức.
-Im lặng một lúc, tiếng ba nhỏ tí: Ừ, để anh tính…
…
Ba và cô Lan giậtmình khi thấy Bon đột ngột đứng trước mặt, mắt Bon ầng ậng nước.
Không nhìn cô Lan, Bon quay sang nói vớiba:
Ba ơi, mốt ba đưa ông đi, ba nhớ ghi hộ con đường đến trại dưỡng lão.
Ba ngạc nhiên nhìn Bon:
-Con cần ba ghi đường để làm gì?
Giọng Bon bỗng nhiên thành người lớn:
-Để mai này, khi ba già, con đưa ba đến đó mà không phải tìm đường.
Bon thấy ba sững sờ nhìn Bon không nói câu nào. Rồi ba bỏ mặc cô Lan ngồi đó, ba lao lên phòng, quỳ sụp trước mặt ông khóc nấc:
-Ông ơi, con sai rồi, con xin lỗi ông. Đây là nhà của ông, ông không phải đi đâu cả, ông ở nhà với con và cháu Bon, cả đời này con phụng dưỡng ông.
Đêm đó cô Lan không ở lại và cả những ngày sau, cô Lan không còn đến nhà Bon nữa.